Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Chuyên nghiệp và bao cấp

Túc cầu chuyên nghiệp hay bao cấp , hơn thua nhau nằm ở chỗ lấy tiền từ khán giả chứ chẳng ở cái tên. Ảnh: Dũng Phương Cũng chẳng phải cắc cớ mà hỏi VFF về việc so sánh trên. Bởi dự định ngày hôm nay , công ty VPF sẽ ra đời. Tức là túc cầu Việt Nam đã ở một bước ngoặt thật sự khi dồi dào kỳ vọng được đặt vào công ty này. Thế nhưng , chính vì càng hy vọng vào VPF lại càng phải điểm lại thử xem , công ty này phải làm bao nhiêu việc để tạo nên màn đột phá cho túc cầu Việt Nam trong mai sau. Một trong những đặc trưng của túc cầu bao cấp ngày trước đó là nó liên hệ đến vận mệnh của chiếc ghế Giám đốc Sở TDTT. Cũng vì lẽ đó mà nảy sinh chuyện liên minh , “đá banh bàn” hay “tiền mặt mạnh hơn tiền đạo”. Nay , với việc doanh nghiệp phải “bao cấp” tất ngân sách hoạt động của CLB , nên đội bóng lại đá vì ông bầu và vì thương hiệu của doanh nghiệp. Về thực chất chẳng khác trước bao nhiêu. Chung quy , cũng chưa vì khán giả - đối tượng số 1 của túc cầu dù là bao cấp hay chuyên nghiệp. Ở các nước tiên tiến , sự phát triển của túc cầu chuyên nghiệp xuất phát từ khán giả. Càng chuyên nghiệp càng để phục vụ ( cũng như “moi” tiền ) từ khán giả thông qua tiền bán vé , bán bản quyền. Trong lúc đó , ở Việt Nam , chuyên nghiệp lại bắt đầu từ việc Mệnh danh CLB chứ chẳng liên hệ gì đến khán giả. Bất kỳ người ngưỡng mộ lâu năm nào cũng có thể kết luận rằng , ngày trước đi xem túc cầu nhiều hơn bây giờ. Kế đến là chuyện chất lượng cầu thủ. Không ai có thể nói cầu thủ bây giờ tiến bộ. Thậm chí , thế hệ cầu thủ trước thời kì 1995 cũng rất xuất sắc , nhưng do không được cọ xát quốc tế nên không có thành tích nổi bật. Túc cầu Việt Nam hiện đại có 2 thế hệ được xem là “vàng” của những Huỳnh Đức , Hồng Sơn… và Văn Quyến , Tài Em… Nhưng cả 2 thế hệ này đều ở thời kỳ chưa tuyệt đối là túc cầu chuyên nghiệp kiểu như bây giờ. Thế hệ vô địch AFF Cup 2008 chưa phải là tối ưu của túc cầu Việt Nam. Vậy thì không lẽ , túc cầu chuyên nghiệp của chúng tôi chẳng có gì hay ho hơn thời bao cấp? o0o chúng tôi không khẳng định nhưng lại tuy là , rất cần có một so sánh kiểu như trên thì mới phát triển được túc cầu chuyên nghiệp. Không nói đâu xa , SLNA vô địch mùa bóng 2011 vừa qua là một kiểu “bóng đá bao cấp” có nhiều tiền chứ chẳng có gì nổi bật nhờ chuyên nghiệp cả. Họ không có một bảng quảng cáo nào , không có doanh nghiệp ghép tên , không có ông chủ tư nhân và đội hình thì “cây nhà là vườn”. So với 10 năm trước , thậm chí còn kém hơn thế hệ vô địch V-League mùa hàng đầu cả về người lẫn về tiền. SLNA là một trong những đội bóng đi đầu về chuyện “ra riêng” , rời ra cơ chế bao cấp , nhưng cũng là CLB còn “vướng” cơ chế này nhất ở thời điểm ngày nay. Hay nói cách khác , sau bao nhiêu năm loay hoay để tìm đường chuyên nghiệp , SLNA lại Thành tựu nhờ cứ… dậm chân tại chỗ. Nói như vậy để thấy rằng , cái mà VPF cần phải làm nhiều nhất là mần răng đem túc cầu lại gần khán giả hơn. Trọng tài ưu tú , công tâm hơn là một chuyện. Nhưng cái Ấy là mần răng cho các CLB chịu đá vì khán giả hơn thì tốt biết chừng nào. Sài Gòn Xuân Thành mới về Sài thành đóng quân có 1 năm đã phải “bỏ của chạy lấy người” , vì không thể lấy nổi thiện cảm khán giả. N.Sài Gòn năm nay mà không có thành tích thì sân thống nhất vẫn cứ vắng. Bình Dương duy trì sức mạnh lẫn đầu tư bao nhiêu năm qua chỉ vì tập đoàn Becamex đặt mục tiêu “lấy lòng khán giả” lên hàng đầu. Làm chuyên nghiệp mà cứ để khán đài trống trải thì làm được bao lâu. Có muốn buôn bán cái gì , thu thêm bao nhiêu tiền , cứ phải nhìn khán đài mà tính toán. Cho nên , chưa ra đời mà VPF đã lăm le cắt giảm ngoại binh , đưa thêm cầu thủ trẻ vào sân thì xem chừng Thất bại. Chuyện phát triển nhân tài cho túc cầu Việt , suy cho cùng , cần phải có thời gian , mà trước hết , phải đá sao cho dân thích cái đã. Chuyên nghiệp hay bao cấp , hơn thua nhau nằm ở việc lấy tiền từ khán giả chứ chẳng ở cái tên. Hồ Việt
. túc cầu chuyên nghiệp hay bao cấp , hơn thua nhau nằm ở chỗ lấy tiền từ khán giả chứ chẳng ở cái tên. Ảnh: Dũng Phương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét